Anh đi vào đời, như dòng sông xuống trung du
Anh đi vào đời, con đường giăng mắc hận thù, theo mộng du
Không cần cho, anh như con sáo khi trời vào thu,
Quên đời cô, môi còn thơm tho
Anh đi tìm anh, xót xa đời mình
Anh đi tìm mơ, lạc vào bơ vơ,
Bóng nghiêng nghiêng chiều thu gót trong hồn hoang sơ
Chân mòn gót rỗ con đường lô xô, đưa vào hư vô
Thế rồi anh còn bước gót lê, trên đường xa, bụi ôm chân lạc loài luyến lưu,
Như trời khuya thương ánh sao, như giòng suối ôm rừng già
Anh vẫn còn đi gót rỗ hoang đường, anh vẫn còn đi miệt mài
Anh buông lơi bàn chân, nương nhờ con lũ đưa đi
Anh buông lơi hồn sầu, cho tàn theo bước chim ri
Anh buông lơi nguyện thề
Anh buông lơi nẻo về
Anh buông anh chìm xuống đam mê... |
|
|