Hà Nội đêm mùa đông liễu buông mành soi bóng
Mặt hồ sóng lặng yên để lòng tôi nhớ nhung triền miên
Mặt hồ trăng nhòa mây, nhà liễu xõa vai gầy
Ghế đá tìm hơi ấm, những nụ hôn cháy lên mùa đông
Hà Nội ơi cả tuổi thơ của tôi ghế đá hàng cây sân trường
Từng ngày cứ khôn cứ lớn, biết vui biết buồn vu vơ
Một mùa đông đạn bom lớp lớp tiễn nhau lên đường
Và rồi xa càng xa phố cũ thành nỗi nhớ Hà Nội đêm mùa đông
Nỗi nhớ ấy cháy bỏng trong tôi
Hà Nội đêm mùa đông lá rơi vàng phố vắng
Đèn đường đứng lặng yên từng giọt sương gió bay thật êm
Hà Nội bao mộng mơ từng góc phố đợi chờ
Ghế đá còn hơi ấm, ta còn nhau đúng không mùa đông?
Hà Nội ơi, dù đời đi về đâu vẫn nhớ nụ hôn ban đầu
Một thời lỡ thương lỡ nhớ tái tê gió mùa đông bắc
Một mình tôi ngồi đây ghế đá giá băng đêm dài
Giờ này anh ở đâu? Anh có còn thương nhớ Hà Nội đêm mùa đông
Nơi ấy có lạnh không anh |
|
|