Em vẫn nói là Hà Nội của riêng em
Hà Nội buồn trong hoàng hôn muộn nắng
Hà Nội trầm với ngói nâu nghiêng hắt
Hà Nội thương quá lời mẹ ru xưa
Em vẫn nói Hà Nội của riêng em
Với con đường hoàng lan trong ký ức
Với tuổi thơ nồng nàn hương cốm mới
Một triền đê ngơ ngác cánh diều trưa
Hà Nội em bản nhạc buồn bỏ lỡ
Với lao xao khúc chuyển mùa dang dở
Những câu hát ngân hoài trong nỗi nhớ
Loang ánh nhìn cả một mùa đông
Hà Nội em tiếng thở dài của thời gian
Về anh người con trai xứ khác
Mang nhiều đam mê khát khao trong đời
Hà Nội nhỏ buồn sao ôm nỗi anh đi... |
|
|