[Nhạc: Trần Lãng Minh - Lời/Thơ: Nguyễn Văn Thắng]
Nguời lưu vong thoắt như con diều
Sống vật vờ ngoài tổ quốc thân yêu
Chiều rồi mai phương này hay chốn khác
Thấp cao tùy trời nắng hay mưa
Tình tổ quốc lung linh dây diều
Lỡ để chùng là số kiếp băng tiêu
Cắp giây này chắc mình lên cao lắm
Có đâu ngờ diều rớt xuống tan hoang
Là lữ khách sống nhờ đất khách
Vui hay buồn tùy quán trọ phương xa
Người yêu nước hay hướng về đất nước
Nhớ những điều làm phẩm giá cao hơn
Diều lên cao nhờ dây cao dây thấp
Cây đa làm điểm tựa trên cao
Căn giây đều cho cánh bay lờ lửng
Mưa yên bình bên mái ấm quê hương
Người Việt Nam xót xa rời đất tổ
Mong có ngày tổ điểm thắm quê cha
Diều bay đi cũng như trở về
Đã lắt léo là nhào xuống ven đê
Người lưu vong ôm sầu thương và nhớ
Hứa xây đời tổ quốc tiến lòng |
|
|