Áo khoác nghiêng vai vờ bụi bặm
Chút màu xưa gợi thoáng mây trôi
Bàn chân bước hồn nhiên thơ dại
Nuột nà trên nhung mềm cỏ ướt
Tóc chấm vai vương cành liễu mềm.
Níu ngày đi lộng gió tinh khôi
Tròn xoe mắt bồ câu e ngại
Mặt hồ trong trong đến mơ màng
ĐK: Thu rơi, cánh sâm cầm thôi chở nắng
Mái nhà dịu rêu xanh, ngói xếp như bàn tay ấm
Sương buông mênh mông như che lấp nỗi niềm
Hanh hao khói vờn bay tha thiết
Lặng bên nhau nghe tàn buổi chiều
Mưa im, ghế ven hồ run từng chiếc
Ném buồn vào xa xăm, thoáng giấc mơ nào xanh lắm
Mây trôi thênh thang như ru giấc ngủ chiều
Xanh xao bóng hoàng hôn biêng biếc
Tựa vai đêm mơ đừng lướt mau. |
|
|