Nằm nghe ngày tháng rơi đều,
ngoài hiên mưa đọng bọt bèo,
tình nghèo trong nấm mộ rêu,
trở mình nghe những quạnh hiu.
Ôi! nằm nghe,
ngoài hiên giọt rớt bên thềm.
Lặng yên, ta gọi tình quên.
Biệt ly gởi gắm đôi lời,
trời mưa ru ngập hồn người,
hồn rời xa mãi ngàn khơi,
sầu người viễn xứ tả tơi.
Ôi! ngày qua,
bàn chân nào đếm ưu phiền.
Ðường xa, chân mỏi tình quên.
Mây về đâu!
Ngày qua ngày mãi lang thang,
giọt rơi sầu khúc hoang mang,
sầu rơi một kiếp chưa tan,
từng đêm mưa nặng hồn mềm.
Ta về đâu!
Ngày qua ngày mãi lao đao,
phù du một thoáng hư hao,
nằm nghe ngày rớt đêm thâu,
tình ơi! Thân phận hồn thâu.
Cầm tay một cánh hoa tàn,
hồn xưa chưa trở về ngàn,
bàng hoàng nghe những giọt tan,
gọi hồn ta tiếng thở than.
Ôi! về đâu,
hồn xưa một cánh hoa tàn,
lặng yên, ta gọi hồn hoang... |
|
|