thơ: Hồ Đình Phương
Miền Trung đẹp tươi, đà vương tình tôi
Năm tháng trót qua rồi
nhưng sắc hương khung đời
làm lòng tôi yêu hoài
Rằng yêu trời thanh, thùy dương càng xanh,
yêu khói ấm xây thành,
chim bướm trao duyên lành,
người dựng lều tranh...
Nha Trang sóng lơi khi Đà Lạt hoa tươi nghiêng màu bên suối
Thêm nước sông Hương nhuộm thắm đôi bờ
tiếng hát cô lái đò trìu mến khoan hò...
Miền Trung ngàn nơi, còn bao niềm vui,
Bao mái tóc buông dài,
bao cánh môi duyên cười càng đẹp lòng tôi.
Hồn đang thầm mơ, được thư nàng thơ
Thư chép mối duyên hờ
thương trách ai ơ thờ
làm miền Trung mong chờ
Miền Trung giờ đây, hờn yêu đầy vơi
muôn tiếng hát câu cười
đang nhắn qua phương trời
tìm mộng tàn phai...
Nha Trang sóng vui khi Đà Lạt
hoa tươi đang chờ tay hái
Ven bến sông Hương
tà áo hoa cà chiếc nón thơ trắng ngà còn lắm mặn mà,
thì sao người quên miền Trung đầy duyên ?
Non nước vẫn êm đềm,
thư đã trao tâm hiền,
đừng phụ lòng em
|
|
|