Ngày nào xuân tươi hôn trên mái tóc
Mà chừ đau thương len trong tiếng khóc.
Vừng trán sang giàu ngả theo hố mắt hoen màu,
Hình hài em tôi thơ ngây đã mất.
Còn niêm yêu thương như mây trước mắt.
Ướp sầu lên má in thêm nét đời phong ba.
Nhớ tiếc bao mùa thu ấy bên lề sống khô gầy.
Một cành hoa êm ái đến tim tôi cười tươi mãi.
Nhớ tiếc bao mùa trăng sáng mơ về cõi thiên đàng
Rồi người hoa may áo hát giao bôi trên xác pháo...
Để rồi hôm nay quen thân tiếng khóc.
Rùng mình khi nghe con tim trách móc.
Là mấy thu rồi đời theo nắng tắt trên môi. |
|
|