(nhạc: Vĩnh Điện - thơ: Trường Đinh)
Từng đêm biển gọi, từng lời chơi vơi
từng cơn sóng vỡ, còn chăng giấc mơ
dĩ vãng gọi về reo sầu nỗi nhớ
mẹ nghìn trùng khơi, tháng ngày mưa rơi
lời ru của biển từ phương trời xa
chuyện ngày xưa đó là bản tình ca
biển gọi cô liêu, niềm đau sóng nhớ
đôi mắt mẹ già, ngấn lệ quê hương
Từng đêm biển gọi, giọt lệ tuôn rơi
đời như lớp sóng chìm trong xót xa
có tiếng mẹ về theo lời gió nhắn
từ nghìn năm qua có còn phôi pha
lời ru của mẹ vọng khắp trùng dương
kể chuyện cổ tích về một quê hương
biển gọi chia ly, hoàng hôn buông xuống
nghe sóng thầm thì những lời đau thương
Mẹ là mùa xuân trên cánh chim bay
mẹ là mùa đông tóc bạc như mây
mẹ là mùa thu, niềm đau gió cát
mẹ là mưa hạ, hạt nhòa đắng cay
mẹ là trời xanh cho nắng vươn cao
mẹ là biển đông sóng gọi xôn xao
mẹ là bình nguyên tình yêu bát ngát
mẹ là ngân hà, lòng mẹ bao la |
|
|