[Nhạc: Bảo Phúc - lời: Phạm Thị Ngọc Liên]
Còn riêng anh với Ðông buồn. Mùa Ðông không có mặt trời Kỷ niệm xưa có về sẽ như mây chiều lặng trôi..... Chiều mùa Ðông giá lạnh.... nhớ em..... anh ngồi lặng im Nhìn hàng cây trút lá.... theo gió phơi vàng lối đi Hồn anh mong manh tựa sương khói Trái tim anh long lanh giọt Thu cuối Muốn quên em nhưng sao còn vương vấn... Hỡi người một mình trong giá lạnh Nhớ thương kỷ niệm ngày xưa Ðường thênh thang chiếc lá rơi buồn tênh... chờ bóng người Ðời không em xót xa.... nghe lòng băng giá Còn riêng anh đắng cay.... nhìn mùa Ðông không có mặt trời kỷ niệm xưa với người.... giống như mây chiều lặng trôi. Nhìn mùa Ðông hững hờ... xót xa đau rồi tình yêu Một mình anh tiếc nuối.... cay đắng.... chôn vùi trái tim. Lời yêu trăm năm thành gian dối Gió Ðông như buông lơi tình sương khói Hỡi em yêu thương đau này anh nhớ.... muôn đời. Trả lại em kỷ niệm dẫu cho muôn trùng lìa xa. Ðời thênh thang cất bước đi... tìm quên hạnh phúc buồn... Dù trong em giấc mơ xưa còn vây kín Còn riêng anh với Ðông buồn.... Mùa Ðông không có mặt trời Kỷ niệm xưa có về sẽ như mây chiều lặng trôi Kỷ niệm xưa có về sẽ như mây chiều lặng trôi Kỷ niệm xưa có về sẽ như mây chiều lặng trôi Kỷ niệm xưa có về sẽ như mây chiều lặng trôi Kỷ niệm xưa có về sẽ như mây chiều lặng trôi...... |
|
|