Những ngày mưa bay, cho mờ đường hành lang,
Màn mưa tơ mềm phất phơ, Người còn nhớ chăng,
Người còn nhớ chăng, buổi chiều xuống ngoài hiên, một căn nhà gỗ xám, nét bé bỏng em mờ vào chiêm bao.../
Đôi
vầng mắt thu phai,
ngước lên lời thì thầm
biển khuya sóng vỗ;
bây giờ mùa xuân bay ngang,
tôi dang tay mời gọi,
sao người bỏ đi, sao người bỏ đi...!
Gió mùa đuổi lá
ngoài hiên
một căn nhà gỗ xám,
và em mở cửa ra về
Áo lụa nhòa lên một mùa nắng hanh.
Hoa phượng đỏ những gót chân
gõ nhịp giận hờn; Người còn nhớ chăng?
Chiều cuối năm trên phi trường cát bay,
Người nghĩ gì đến những đám cỏ lau,
những đám cỏ lau phất phơ hoa tím ngủ lên ngủ lên mái lá
cho tôi đứng đợi tiễn người
Thôi còn gì nữa đây
tóc em lên mây
bỏ lại
mảnh sân khô đứng bóng,
Tôi đưa tay
làm dấu giã từ
Người còn nhớ chăng
|
|
|