Năm hai ngàn năm anh còn lại gì tôi còn lại gì
Em còn gì ta còn lại gì
Còn chăng là bóng hư không
Còn chăng tuổi đá mênh mông
Còn chăng tóc xanh phai màu
Qua mất rồi vạn ngày thật dài của chúng ta,
Của những phôi pha
Năm hai nghìn năm tôi còn lại trên cuộc trần
Tiếng nhạc hồn ru trọn đời mình
Và em có lời đã ghi âm
Chồng đĩa cũ mọt mới ăn sâu
Và anh có áng văn xưa đầy
Cho đến giờ mầu mực nhạt mờ
và chúng ta đi vào trong mơ
Hai nghìn năm tôi trở về vùng đất thênh thang
Tôi gặp người tình cũ bên đường
Bây giờ nàng bạc sương tóc mây
Năm hai ngàn năm tôi trở về tìm dấu thân yêu
Trong bạn bè dần đã qua đời,
qua một lần thế kỷ hai mươi.
Năm hai ngàn năm mong người nào qua trọn tuổi đời
Trăm tuổi già để nhìn loài người
Còn đang sống và sống đam mê
Còn đang sống dài những năm sau
Người hãy ngoái mắt trông sau mình
Xem cõi trần bụi hồng nhạt nhoà
rồi chúng ta đi về trong mơ
Năm hai ngàn năm ta còn gì ?
Năm hai ngàn năm ta còn gì ?
Năm hai ngàn năm ta còn gì ? |
|
|