Người từ đâu tới ấm như một tiếng cười Một ngày u tối có ta buồn rã rời Người là sương rơi xuống bông hoa đời Ngày mà hoa lá tàn úa tơi bời Người tới ta mà lòng bồi hồi... Người từ đâu tới mát như làn gió chiều Mùa hè thiêu cháy trái tim cằn cõi nhiều Người là cơn mưa tưới sa mạc buồn khô Người từ tiên cõi xuống trần gian đó ! Có tiếng ấm áp đến ta rồi đó ! Khiến sắt đá cũng biết yêu và nhớ ! Một lời e ấp dâng cho người Lời đây son sắt dâng cho người Lời đây ơn nghĩa dâng cho người Người yêu mến ơi ! Người từ trong cõi khát khao của kiếp người Từ mộng mơ cũ đã nuôi từ cỗi đời Người về khi ta hắt hiu vì... lẻ loi Ðể lòng ta sẽ biết thêm một lần nữa, biết yêu ai... Ðã có mái tóc ấm êm chẩy xuống Ðã có nước mắt hứng môi mà uống Một nhìn trong sáng như mây trời Làn môi nôn nóng như men đời Vòng tay ôm kín như lâu đài Người yêu mến ơi ! Người từ trong cõi khát khao của kiếp người Từ mộng mơ cũ đã nuôi từ cỗi đời Người về khi ta hắt hiu vì... lẻ loi Ðể lòng ta vẫn mãi yêu ai.
|
|
|