(nhạc: Hoàng Quốc Bảo - thơ: Du Tử Lê)
Người về như bụi mờ
vàng trang sách xưa
người về như mưa
soi tìm dấu cũ
người về như mưa
Tôi buồn như cỏ dại
một đời héo khô
lạnh lùng mưa qua
tôi buồn như gió
bay ngang thềm nhà
thấy ai ngồi đợi
sầu tôi đã già
sầu tôi đã già
sầu tôi lụ khụ
đành tôi với người
bóng đời chia đôi
Người về như sóng
buồn tôi quanh năm
tôi buồn, tôi buồn quanh năm
Người về đêm gió
Tình tôi phập phều
những tâm phụ bạc
của lòng tôi của đời tôi gian ác
dấu trong miệng cười
người về sương đọng chập chùng
tả tơi phấn gương
người về trong gương
thấy mình mất tích
Người về tan thương
Người về sông rộng
Hồn tôi bão lên
người về như đêm
mơ hồ cõi chết
Người về trăm năm |
|
|