(chậm kể)
1.
Thuở đó yên vui mẹ Việt Nam ngồi ngày đêm tiếng cười rộn ràng khắp nơi
Một nước linh thiêng một màu da vàng người dân no lành hội hè suốt năm
Nhưng hôm nay quê hương là miền Nam quê hương là trái sáng quê hương chở đầy hòm
Nhưng hôm nay quê hương làm nhà hầm quê hương thở đạn mình những đứa trẻ chạy bom
Nhưng hôm nay quê hương là tầu bay quê hương là đồng cháy quê hương là ruộng gầy
Nhưng hôm nay quê hương là Hà Nội quê hương là cuộc đời những đứa trẻ mồ côi
2.
Ruộng lúa mênh mông điệu hò xa gần ngày xưa thanh bình một đời sống yên
Ngày tháng xanh xanh làm người da vàng đầu non cuối ghềnh dựng nhà đắp sông
Nhưng hôm nay quê hương là miền Nam quê hương là nhà trống dân quê bỏ ruộng làng
Nhưng hôm nay quê hương là thù hận quê hương ngồi nhọc nhằn với vết đạn đầy thân
Nhưng hôm nay quê hương là cuộn gai quê hương là dày xéo quê hương là lạc loài
Nhưng hôm nay quê hương là Hà Nội quê hương là tù đày những phố nhà tả tơi |
|
|