Lạnh lùng soi bóng mình
Lặng lẽ ánh trăng khuya
Một người lê bước tìm
Lẻ loi giữa hư vô
Xa xôi rồi còn gì,
Chỉ còn tiếc nuối thương đau
Sao trên trời bàng hoàng
Như ngàn mắt ướt long lanh
hơ hơ hơ hơ
Bẽ bàng trên lối gầy
Tưởng nhớ ánh trăng xưa
Gọi người trong khát vọng
Chỉ nghe chút dư âm
Thế gian vàng lỡ làng
Sa mạc vắng ngắt hoang vu
Khi bên đời người về
Nhưng rồi mắt huốt thiên thu
hu hu hù hu
Giông tố nào tàn rồi
Sao lòng còn xót xa
Con sóng nào ùa về
Vỡ òa ánh trăng
Cho người muộn phiền
Ôm đầy bóng trăng tan
Phiêu bồng một đời
Ði tìm nửa vô tình |
|
|