(nhạc: Phan Ni Tấn - thơ: Luân Hoán)
Bậu sang phà Rạch Miễu, Qua lẽo đẽo theo sau
Đôi bóng trăng trên đầu (ơ hờ) tưởng như áo cô dâu
Áo bậu đỏ cánh kiến (ơ hơ) da bậu vàng phù sa
Mắt ngời xanh nước biển, tim bậu hồng lòng qua
Bậu sang phà Rạch Miễu, ngoe nguẩy xuống Bến Tre
Về Cái Mơn, Lương Hòa hay là, Về Sơn Đốc, Ba Tri ?
Guốc bậu rụng tiếng lá (ơ hơ), thoang thoảng mùi làm duyên
Thoáng mùi thương quá đỗi; Mùi tình Lục Vân Tiên
** Đợi ánh trăng lên đầu cầu soi bước em về
Lòng qua như con nước
lênh đênh vào trong mong nhớ
Vịnh Bến Tre tim bồi hồi lòng muốn theo người ơi !!!
ĐK:
Bậu sang phà Rạch Miễu, vô Chợ Giữa nhởn nhơ
Về Trúc Giang đang chờ hay về, Cù Lao Ống trăng mơ ?
Tức bàn chân quấn quýt ớ hơ... quanh quẩn vòng thủy chung
Bóng dừa vương áo mỏng, in đậm chùm yêu thương
Bậu sang phà Rạch Miễu, thăm trường cũ Nam Xương
Lư lắc lư xe thổ (ha) mộ... Chèn ơi quá dễ thương !
Quyết lòng theo bén gót (ớ hơ), năn nỉ hoài hổng nghe
Ước gì đương trắc trở... Gặp nụ cười Bến Tre !
(Nhạc...)
(trở lại ĐK:)
Bến Tre..., ơi Bến Tre ời !
Có nhớ gã thương hồ
Khua dầm trong nắng đục
Lận đận sầu bản thân
Bến Tre..., ơi Bến Tre
Bến Tre..., ơi Bến Tre !!! |
|
|