Khi màn đêm buông xuống dần, tình yêu kia tàn phai theo giấc mộng.
Vầng trăng đêm giờ đây sao cô đơn ôm nỗi u sầu?
Mưa còn rơi trên phố buồn, mà người nay về nơi ngút ngàn
Còn tìm đâu vòng tay bao ngất ngây nay rời xa!
Góc phố vắng ngày đó bên nhau giờ nghe đơn côi nỗi đau chìm sâu.
Những dĩ vãng mình đã trao nhau mà giờ em đã xa rồi
Nếu lúc trước đừng quá yêu nhau thì hôm nay sẽ không buồn đau.
Thôi xem như là giấc chiêm bao và đành quên nhau người hỡi
Xóa hết dĩ vãng ngày nào mình đã hứa trọn một đời mình mãi bên nhau không xa rời
Xóa hết dĩ vãng, từng kỷ niệm đã mất chỉ còn lại xót xa!
Tình tan vỡ! Thôi xin quên đi, từng lời người đã nói chỉ là một giấc mơ thoáng qua tầm tay.
Dĩ vãng hôm nào giờ tàn theo mây khói vì người đi xa mãi sẽ không quay về. |
|
|