Ta đứng đây nơi thành Winnepeg,
Trời chiều xanh, xanh tới sáng quê xưa,
Nơi quê xưa biết bao giờ trở lại,
Sài Gòn ơi! Thôi hết những chiều mưa.
Mưa vẫn trôi mang hồn thuyền viễn xứ,
Về nơi đâu, đây khách xứ quê xa,
Và lá rơi buông lòng anh trơ trọi,
Em hỡi em, có biết chăng nỗi nhớ nhà.
Winnepeg! Chiều lạnh lùng,
Tuyết trắng xóa mênh mông,
Giá băng cho thắm thiết nơi mùa Đông.
Winnepeg! Chiều hè về nắng ở,
Và nắng hanh người hỡi có còn mơ.
Mơ thấy em một ngày qua đất mới,
Để cùng nhau, chung kiếp sống phiêu lưu,
Mơ thấy quê hương, một ngày anh ở.
Ta vẫn mơ, ta mãi mơ, mơ suốt đời.
|
|
|