Rồi một hôm, ta sẽ từ bỏ cả
Sẽ ra đi và không biết đi đâu
Sẽ cất bước trên con đường xa lạ
Lòng bình yên như đá dưới sông sâu
Rồi một hôm ta đành lòng để lại
Một trần gian ôi thơ mộng vô cùng
Trong giòng suối giữa cõi bờ cỏ dại
Với tiếng ca mãi mãi của côn trùng
Ta đã nghĩ suốt đời về cõi thế
Để thấy rằng cõi thế có gì đâu?
Và hiểu một lần cõi thế là như thế
Ra đi hay ở lại chẳng gì sầu
Rồi một hôm ta vui lòng giã từ
Nhìn giòng thác nước trắng đổ lưng chừng
Nghe giòng máu tim vang rền thúc giục
Soi bóng ta nhìn thấy tận sau cùng |
|
|