Trong ánh diêm tôi ngước nhìn em
Giây lát thôi đêm đã tràn lên
Nhưng sao trong bóng đêm,
tôi bỗng thấy quá gần đôi môi mềm?
Ngọn nến kia đã tắt từ lâu
Trong mắt em chút khói vàng nâu
Nhưng khi tôi ngước lên,
tôi bỗng thấy dáng buồn em nghiêng đầu
Ly rượu nào cạn khô như vực sâu
Nỗi buồn thì chậm niềm vui thì mau
Ánh trăng thì cao màn đêm thì rộng
Có khi bình yên có khi náo động
Có khi ngày dài ngồi mong chờ đêm
Nỗi buồn là rượu, mà đêm là men
Có khi một lời ta chưa nói thêm
Bỗng dưng ngoài kia mùa thu lên đèn
Nơi mắt em tôi thấy gì đâu
Dưới đáy sâu không có vì sao
Nhưng khi tôi ngước lên,
tôi bỗng thấy có hình tôi hoen vào...
Có khi thật lạ nhiều khi thật quen
Nhớ nhung một ngày tự nhiên lại quên
Có khi trời xanh tự nhiên gió lộng
Nước mắt nhiều khi tự nhiên lại mặn
Có khi thật gần nhiều khi thật xa
Nỗi buồn là nụ mà đêm là hoa
Mắt em một lần gần bên mắt tôi
Bỗng dưng ngoài kia tự nhiên đêm dài.
Nơi mắt em tôi thấy gì đâu
Dưới đáy sâu không có vì sao
Nhưng khi tôi ngước lên,
tôi bỗng thấy có hình tôi hoen vào...
|
|
|