Anh đã bảo em xích lại gần anh
Cho hồn lạc vào mây xanh, cho mình gần thêm chút nữa
Nhưng sao em lại cười khi mình còn xa cách nhau
Tuy rằng mình xa chẳng xa, nhưng lòng tưởng như xa lắm
Xa trong không gian chỉ một đường tóc thôi
Thì xa trong tim yêu sẽ bằng ngàn núi non
Nên anh xin em hãy ngồi vào sát nhau
Để lắng nghe hồn rơi...
Thế hãy còn xa lắm em ơi,
Xích lại gần thêm đi em
Để ta thay đôi môi bằng tiếng nói
Êm đềm nhẹ nhàng và dịu dàng
Anh rung bàn tay dìu em qua giấc mơ
Bầy tiên trong trăng đón chờ mình dật dờ, cõi hồn còn đợi chờ
Từng giây rơi trong đêm, muôn bàn tay êm êm... |
|
|