(nhạc: Võ Tá Hân - thơ: Song Nguyên)
Tiễn người đi lòng nghe buồn vô kể
Trời thiên thanh mây trắng ngỡ ngàng bay
Tiễn người đi nỗi thương trầm tịch lặng
Bến sông thơ ru lạnh ánh trăng gầy
Quán ngày xưa mình vui thường tới lui
Rượu tràn ly say nhấp chén men cay
Chừ qua đó chao ơi sầu biết mấy
Nghe nghẹn ngào hờn lẫy phút chia tay
Tiễn người đi đò xưa không chuyển bến
Ngược bờ xa trên dòng nước bạc màu
Tiễn người đi nghe tim côi phiền não
Gởi nỗi niềm theo cánh gió heo may
Tiễn người đi mình thôi về một bóng
Biết tìm đâu là bóng dáng chim di
Bạn bè chừ đây xa thêm một đứa
Bến sông thơ mòn mỏi bước ai về |
|
|