Lúc yêu em cũng là khi người đi rất xa.
Tôi không tin trái tim em như giá lạnh.
Tiếng yêu tôi trao bằng muôn lời ca,
Mà em chẳng hay nên tình tôi cứ mang giấu trong thầm kín.
Biết bao nhiêu nỗi niềm chưa được trao đến em.
Thâm tâm tôi đã khắc tên em mất rồi.
Thế nên tôi đây đành mang từ đây,
Tình muôn kiếp không bao giờ em hiểu cho thì thôi đành thế.
Bao năm qua tôi đã sống trong nỗi cô đơn người hỡi.
Nàng là người đã đến cho tôi biết yêu thương.
Đành sao người ơi đành sao người bỏ quên.
Nơi đây có một người thầm yêu, thầm nhớ một người.
Tôi cầu mong ngày mai bình minh từ đây rồi sẽ có em
Khi nhân gian đã có thêm một vì sao ở trên trời cao
Không ai hay tôi đã mất đi vì sao thôi con tim tôi đành mất.
Khi nhân gian đã có thêm một vì sao ở trên trời cao
Không ai nghe, ai thấy ở trong lòng tôi thêm ngôi sao băng lạnh giá.
Vì ai? Vì sao đã mang tên em?
|
|
|