Xin làm con đò chở nhân gian qua
Bờ bến trăm năm, thân chú mịt mù
Làm sông dài chảy mênh mang nhớ
Không có người... vốn không có người
Ta nhớ ai ?
Xin làm mây trời một phương xa bay,
Mộng lớn mang theo, ngày hồn như bụi
Hồng hoang nào, bụi theo nhau tới
Không chốn về
vắng tênh chốn về bụi ở với ta thôi
Đ.K.
Làm cội mai vàng, nở ngát thiên thu
Không hẹn ai xuân đến xuân về
Vọng lời kinh vàng, mười phương quê cũ
Chuông đại hồng xóa oán thù xưa
Hương không thoát tự chuông
Tâm nghiêng từ tâm
Xuân vẫn như xuân
Xin làm môi cười hồn nhiên đâu đây
Dù gió đông se, rừng già trơ trụi
Tự hôm nào đời thay áo mới
Riêng nét cười có riêng nét cười
Tịnh mặc dưới môi ai |
|
|