Cuộc đời chỉ để mà buồn sao em mưa đêm gió oán than
Cuộc đời đã mất khi thu lại về với lá rơi ly tan
Còn gì đâu em lời thề trăm năm chỉ là dĩ vãng thôi
Người tình đã vắng như vỡ kịch đời giữa đêm khuya buông màn
Còn gì đâu em vì tình ra đi bay theo những bóng chim
Cho ta nhức nhối đau hơn một lần khi tan rã trái tim
Hạnh phúc đã héo khô giữa đôi tay trong cuộc đời
Có nghe đêm nầy tượng đá khóc hơn mưa ngàn
Thì đành quên nhau như lá chôn đi mùa đông
Như nắng phai đi hình bóng cho chết đi khung trời mơ mộng
Thì đành quên nhau cho tắt đi cung đàn đớn đau
Sân khấu yêu đương muôn đời mang theo vạn câu gian dối
Chiều tím vây chân trời.... người đã đi xa người....
Như hồn ta mang theo vết thương đời.... kiếp nầy thôi trót lỡ duyên rồi
Ngày tháng yêu nhau chỉ còn lại trong ta bao nhiêu xót xa
Thôi ta cố quên đi buồn nào rồi cũng phai mờ
Đường phố đêm xa mù.... thành phố quên lên đèn....
Ta nhìn ta cây lá sang mùa.... quãng đời là tăm tối ưu phiền
Một thoáng đam mê trả lại đời em mang đi như mũi tên
Ôi tình yêu mũi tên ngập sâu vào đáy tim |
|
|