Về Bạc Liêu đất quê mình thương yêu
Nghe lòng đất nước lúc vãng chiều cô liêu
Dâng tình tha thiết ánh trăng soi thủy triều.
Bạc Liêu ơi hỡi Bạc Liêu!
Bạc Liêu ơi đất quê mình xứ muối
Muôn lòng phơi phới ấm câu hò yên vui
Mặn nồng muôn lối ướp tình đời duyên mới.
Bạc Liêu ơi hỡi Bạc Liêu!
Về Bạc Liêu đất quê mình thương yêu
Bên giòng sông vắng áng mây chiều sương khói
Nghiêng buồn khóm trúc gió trăng qua dật dìu.
Bạc Liêu ơi hỡi Bạc Liêu!
Chiều mờ sương ánh trăng vàng quê hương
Mang từ muôn phương nước mấy giòng đại dương?
Nước về với đất kết tình đời dâng hương.
Bạc Liêu ơi hỡi Bạc Liêu!
Yêu Bạc Liêu biết mấy, đường xa lắc lơ đi miền Tây.
Yêu người em lam lũ ăn nói có duyên ơi mặn mà
Giòng nhạc đợm tình, lúa về dạt dào tìm sống tình đất nước.
Đẹp bàn tay anh, góp bàn tay em cố đắp bờ ruộng muối.
Đẹp Bạc Liêu nắng tô vàng nơi nơi
Quê mình đổi mới ánh chiều ngời ai ơi
Nắng về cho muối ướp hương lay tình đời.
Bạc Liêu ơi hỡi Bạc Liêu!
Chiều hôm nay lúc đất trời thanh thanh
Anh gồng em gánh khối muối ngời long lanh
Cho tình đất nước thắm đẹp tình vai sánh.
Quê hương Bạc Liêu! |
|
|