Tôi bước đi, SàiGòn trong cơn hấp hốị
Như một người tình phụ thở hơi cuối cùng.
Tôi bước đi Tân Sơn Nhất lửa khói ngập trời,
khu thương xá cửa khép cuộc đời,
những con tầu ngơ ngác ra khơị
Tôi bước đi, qua đường rừng chông gai, tăm tốị
Như cuộc đời ở lại từ khi mất ngườị
Tôi bước đi, như con rết lê lết cuộc đời,
như thân bướm đôi cánh rã rời,
lấy u sầu che dấu tả tơị
TỰ DO ơi TỰ DO! Em đổi bằng thân xác.
Vì hai chữ TỰ DO! Ta mang đời lưu vong.
Tôi nép thân trên mảnh thuyền mong manh sương gió.
Như một người tìm đường về nơi đáy mồ.
Tôi bước đi vì không muốn làm kẻ tội đồi,
vì tôi muốn lại kiếp con người,
muốn cuộc đời còn có những nụ cườị
|
|
|