Một mình ta thôi đợi chờ khôn nguôi, dù biết xa rồi
Hẹn hò xưa kia, rằng tình không vơi, ngờ đâu tình cuối
Giờ thì thôi, người vui tình mới, một mình ta chiều đông lạnh giá
Mà cuồng ngông, đi tìm, tình yêu đã phai
Rồi đành im nghe, cuộc tình đam mê, rụng xuống ê chề
Tàn rồi cơn mơ, lòng chợt hoang vu, sầu riêng niềm nhớ
Một đôi mắt, nhung huyền ngây thơ, từ nay đã vô tình hững hờ
Một mình ta, một góc phố, xót xa mong chờ
Chờ ai, bao hẹn hò năm xưa, chờ ai, khi ngoài trời đang mưa
Phố đêm, từng đôi sánh đôi, có riêng một mình lẻ loi
Đứng đây mà cố tin, tình vẫn chưa phai
Chìm vào cơn say, tưởng lòng nguôi ngoai sầu cứ, dâng hoài
Chiều càng chông chênh, giục bàn chân quen, càng xuôi mình đến
Một góc phố, mưa chiều than văng, giường như trái tim vừa dỗi hờn
Chờ ai nữa, vì mãi mãi, dáng xưa xa rồi |
|
|