Một hôm gió lay rơi nhẹ cách hoa bên thềm trước sân ngôi nhà khuất sau vườn lá.
Dường như lũ chim không còn cất lên tiếng buồn giữa đêm khi mùa đã sang, biết đâu tìm.
Một ngày khi yêu thương kia đã hết thật rồi. Tiếc nuối mấy cũng xa nhau rồi.
Một ngày, như chim tung đôi cánh bay ngang trời, lời anh nói cũng về nơi khuất xa rồi.
Và trong bóng đêm tối tìm thấy tôi, thương hại chính tôi bao ngày đã ngây dại quá.
Để cho giấc mơ mãi lừa dối con tim nhỏ bé, tôi đã tìm thấy tôi, bây giờ. |