Lon bia lạnh kẹp giữa hai đầu gối
Khói thuốc buồn thả trắng một dòng sương
Chiều chưa xuống mà lòng đầy bóng tối
Cây đàn câm như đời đã chân tường
Mảnh đạn chết ngủ trong mồ thịt sống
Người còn đây mà trí nhớ phai mòn
Sờ đầu gối thấy quê xa khuất bóng
(Quê hồi nào trong lưới đạn mưa bom)
Ngày cải tạo kinh hoàng hơn nỗi chết
Tiếng kẻng khua còn nhức nhối xương da
Ðời khánh kiệt, nhục nhằn ôm chẳng hết
Mang đầy thuyền thí mạng với phong ba
Ngày trại đảo buồn hắt hiu rã mục
Bến tự do thừa ngụy nghĩa bon chen
Hồn đóng váng cố gượng vui từng lúc
Ðêm mịt mùng nghe sóng gọi tên em
Rượu đã cạn không màng thay lon mới
Lòng tan hoang như gác trọ nghèo nàn
Em đã tới, đâu khác gì chửa tới
Gót yêu kiều không để lại dư vang
Mảnh đạn cũ cựa mình rên rất nhẹ
Hệ thần kinh từng nút thắt ngang lưng
Ðầu gối bể biến thành phong vũ kế -
Báo tin mưa,dù vẫn nắng tưng bừng
Ngủ yên nhé, kệ đất trời mưa nắng
Quên một lần mi đã ghé Việt Nam
Ðừng thức dậy lòng ta thừa cay đắng
Ðừng bắt ta nhớ lại thuở tan hàng. |
|
|