Đã mấy lần bông bần rơi,
nhớ ai thức mấy đêm rồi !
Đã biết người giờ sang sông
cớ sao mình cứ ngẩn ngơ trong lòng.
Thôi nhắc chuyện ngày xưa,
để tim nhói đau vô bờ.
Anh nói rằng vì anh thương
Dẫu em nghèo trông như cánh bông bần.
Nay em bước chân qua cầu
Bỏ anh giữa chốn bể dâu.
Em hạnh phúc nơi lầu cao
Ngày em đi anh đứng khóc bên rào.
Bông bần ơi ! Sao không giúp gì nhau?
Để người đi không biết khi nao về
Trách chi người ta bởi mình nghèo khó
Để khi lòng đau nhặt từng cánh bông bần rơi.
Nhớ ngày xưa, ai sáng đón chiều đưa
Bông bần ơi! Đã mấy đêm nay rồi
Có ai lẻ loi thẩn thờ ngoài sông,
Thả bông bần rơi trôi tan tác trên dòng. |
|
|