Quê hương ta, có gương đẹp muôn thuở
Mãi chờ chồng mà hóa đá đầu non
Dù bao năm tuyết sương cùng mưa lũ
Vẫn mong chờ người từ chốn quan san
Ngoài trời còn lắm mù sương
Chim rừng say ngủ, gió từng cơn lạnh, em lo cho chàng
Một thân đường dài, núi rừng giăng mắc chông gai
Rượu nồng, chàng hãy cạn ly
Biên thuỳ trấn giử, quê nhà thiếp vẫn chờ câu tương phùng
Chờ mong từng ngày, tin từ biên ải xa xăm
Từng thu sang, nghe vang vó ngựa ngoài sông
Tưởng đâu bóng chàng núi rừng thanh vắng phủ phàng
Rồi mùa xuân chim ca ngỡ mừng tin mới
Chàng nơi đâu mà trời vẫn mưa ngâu
Người theo chiến chinh đường xa, người đâu có biết nàng ôm nỗi sầu
Bỏ làng bỏ cả nương dâu, tìm lên núi biếc đỉnh cao mà chờ
Mặc cho thời gian chồng chất cơn đau, mà lòng nàng chẳng chút lung lây
Cho đến một ngày kia, một ngày quá mỏi mòn, nhìn con mẹ chảy đôi giòng
Thân dù hoá đá, còn mong...chồng..về.... |
|
|