Hôm qua tôi thoáng nghe có tiếng ai
nghẹn ngào như của em đó từ sóng radio.
Tôi nghe chăm chú hơn giọng nói run run
từng cơn để đến khi bật khóc trút cạn lời.
Ngồi nghe… chuyện em có phải đôi tay em nhỏ bé
đã để vụt mất ai kia ra đi.
Lặng thinh … giờ mình em bối rối sẻ chia
qua từng lời khiến tôi cũng buồn.
Để rồi hôm nay em vẫn một mình
rồi ngồi buồn nơi chiềc radio
Khóc nữa đi đừng làm lạnh lùng
Nói nữa đi việc gì ngại ngùng.
Một chút đắn đo mà giấu nỗi đau
chỉ giống bức tranh không màu
Lúc sẻ chia nhiều người
hiểu mình cuộc sống rối ren
Cũng vì chuyện tình để biết thế gian
không chỉ riêng mình buồn nhớ. |
|
|