Ánh nắng chiều đã tắt đi từ lâu,
Chiếc lá vàng phai úa khi thu về
Một mình em đi trong chiều hoàng hôn
Để dòng sông buồn bã theo tình em.
Anh đã làm gì?
Anh đã làm gì mà để em phải xa lánh
Thật lòng anh không biết vì sao em ra đi,
Thà là em nói ra câu chia ly từ đây.
Số kiếp cũng đã an bài
Níu kéo cũng chỉ là số không
Được và mất cũng chỉ là duyên phận
Nhắm mắt để thấy em trong mộng
Nhắm mắt để biết mình bơ vơ,
Thà cô đơn hạnh phúc hơn người ơi. |
|
|