Khi người đi mặc áo vàng hoa cúc
Chiều trong tôi còn sót chút hơi tàn
Đành cất giữ dẫu đau lòng chân thật
Để đêm buồn gợi nhớ chút hương quen
Khi người đi dù che nghiêng vành nón
Cũng nghiêng vai hứng nốt giọt sầu
Và mưa chậm trong lòng nhau từ đó
Em có hay tôi chết một tinh cầu
Đưa người đi mà lòng như lửa cháy
Nói yêu nhau giờ đành nuốt sầu
Đưa người đi mà người không hay biết
Lặng lẽ đưa người cho hết tình xưa
Khi người đi dù rất thầm chân bước
Đứng trông theo thương gió lộng áo dài
Đường phố rộng mai này khi gặp gỡ
Trong mắt em lóng lánh một tiếng chào |
|
|