Sáng thức giấc chỉ thấy bên mình một niềm đau
Sáng thức giấc nghe đắng môi làm sao để quên
Sao trái tim của anh vẫn nhớ
em nhớ đến khi tình còn đắm say
Sao giấc mơ của anh vẫn có em dù đã xa.
Anh vẫn nhớ đến những góc phố
con đường từng dấu chân
Anh vẫn nhớ nơi chúng ta tìm vui với nhau
Khi cách xa em nói rằng
anh hãy cố quên lời gian dối
Nên với anh bao khổ đau đành lòng thế thôi.
Làm sao anh có thể bước tiếp qua lối đi
mình cùng nhau tay trong tay với bao niềm vui
Khi trở về trái tim anh vỡ tan
từng ngày tháng đối với anh quá dài
Và trong nhân gian có mấy ai
tìm niềm vui khi người yêu đã xa rồi
Có lẽ anh sẽ sống với nỗi đau trọn kiếp nay. |
|
|