Từ khi anh không ghé bến là khi cơn mưa kéo đến
Trầm ngâm con tim trống vắng, trống vắng
Lòng em không nghe chút nắng, bờ môi ô khô héo quá
Chờ ai đôi tay buốt giá
Đời êm trôi như chiếc lá cuốn theo cơn mưa cuối trời
Nếu một ngày không có anh cùng chung bước đến ngàn mơ ước
Sao bỗng vô cùng lạnh lùng xa cách
Ngón tay mềm than trách sao vòng tay đó âm thầm đơn bóng
Mỗi khi đêm tối, làm sao ấm lòng
Nếu một ngày không có anh cùng chung bước đến từ đêm tối
Em khóc lặng lẽ với anh đêm đầu
Còn mình em chơi vơi bước chân trời mù khơi
Từ khi anh không ghé đến, giọt mưa nơi đâu kéo đến
Đời em mênh mông chiếc bóng, cuốn theo hư không về nơi cuối trời |
|
|