Con gái quê tôi bây giờ tựa cánh bèo trôi
Tan tác như mây dạt trôi khắp bốn phương trời
Còn đâu một thời ước mơ sao không đưa lối
Còn đâu một thời thơ mộng hoa bướm chung vui
Con gái quê tôi âm thầm lệ ướt từng đêm
Ôi kiếp tha hương le loi đất khách quê người
Giờ trông quê nhà ngút xa khuất mờ sương khói
Nghe lòng xót xa trông mối tơ vò ngổn ngang
Ôi người con gái Việt Nam
Bây giờ chốn kín tuổi xuân quê người, ai biết ai hay?
Ôi người con gái Việt Nam.
Bây giờ xác thân rã rời, bên người nước mắt rơi rơi
Con gái quê tôi, bao người được thấy mùa xuân ?
Tan hết binh đao mà sao chưa thấy nụ cười
Ngày qua lại ngày, áo cơm, héo gầy thân xác
Thì thôi một lần cũng đành nhắm mắt đưa chân
Con gái quê tôi bây giờ tội lắm người ơi
Chân bước ra đi mà đâu hay bên hay bờ
Chỉ xin ơn trời xót thương dẫn đường đưa lối
Bến đục bến trong thôi cũng ơn trời mà thôi |
|
|