Từ lúc mới quen nhau, chúng ta mơ tình yêu mình sẽ muôn đời
Tình đến quá huy hoàng, có ai ngờ ân tình kia một sớm phai tàn
Em yêu ơi bây giờ trên trời lạc loài, bay cô đơn trong chiều phai nắng
Tình đến chốn yêu xưa, vắng bóng em, mưa buồn rơi lạnh ước vai gầy
Anh lang thang qua từng còn đường đèn nhạc nhòa mờ soi chân bước
Tình ngày đó tan rồi, tình mình còn gì từ khi vắng nhau
Nỗi đau không nguôi, điệu càng nào buồn nào mãi từng đêm
hỡi em còn nhớ hây quên tình ta
Lặng lẽ giới hiên mưa, khói thuốc bay, mơ hồ theo hình bóng xa vời
Tà áo trắng thiên thần thoáng quay về khơi hồn ta niềm nhớ bao ngày
Em yêu ơi nay tình xa rồi kỷ niệm nào gởi bao nỗi nhớ
Chiều thành phố âm thầm, điệu nhạc nào buồn từ trong quán xưa, vẫn nghe trong đêm
Từng lời nghẹn ngào khơi nỗi niềm riêng hỡi em đừng hát câu ca buồn vương
Ngày vui đã tàn, tình ta lỡ rồi, từng chiều lạnh lùng giọt mưa rớt rơi
Đường xưa vắng người, mình ta bước về nỗi nhớ sao nguôi hỡi em yêu bóng em nào giờ xa quá
Điệu nhạc nào buồn từ trong quán xưa, vẫn nghe trong đêm
Từng lời nghẹn ngào khơi nỗi niềm riêng hỡi em đừng hát câu ca buồn vương!!! |
|
|