Mình em bước đi đường đêm quá dài
Không ai bước cùng không có ai theo bước cùng
Đường em rất xa đời em nghĩ sao kỳ lạ
Bao nhiêu ghềnh thác vẫn không ai dắt qua.
Đời như không có không có người
nghe vang qua bao đêm vẫn em với em
Hình như đã lâu từng mơ đến ngày
em vươn đến được nơi ước ao nơi ước ao
Hình như đã lâu lòng em đã yên lặng
dần đêm không còn khóc sáng ra sân thấy vui.
Hình như không có đâu có người nghe
Hôm nay hôm nay tiếng ca sáng tươi
Rồi em cứ đi về nơi đã ước nguyện
cho em đến được nơi trong mơ nơi chốn huyền diệu. |
|
|