Một người buồn lắm, đêm nằm mơ người xưa ghé thăm,
Nhớ tiếng bước chân trông ngóng bao lần.
Cuộc đời lặng lẽ, ko buồn ai hờn ai giận ai,
Chỉ còn cô đơn những đêm dài.
Mặt người rạng rỡ, cho hồn tôi thành muôn ý thơ,
Ngàn lời hát thiết tha mơ đến mái nhà.
Nhiều lần hừng đông , tôi nhìn em kề bên thầm mong,
Suốt đời bên nhau giấc mơ hồng.
ĐK:
Vậy thì sao em buồn, vậy thì sao tôi sầu,
Có phải vì vì tình yêu này wá đậm sâu.
Mà vì sao ta còn còn fải xa cách nhau,
Tôi biết em còn lo lắng có ko dài lâu.
Chuyện hợp tan ai đành, dòng đời nay khúc quanh,
Hãy nhẹ nhàng tìm cho em một chốn bình an.
Ở nơi đó em cười , hạnh fúc giữa cuộc đời,
Vẫn nơi đây tình yêu xưa sẽ không thể quên.
Ở nơi đó em cười, hạnh fúc giữa mọi người,
Nhắm mắt rồi nụ cười tôi nở trên vành môi.
|
|
|