Hàn Mặc Tử ơi anh ở đâu
Lời thơ nức nở lệ vương sầu
Nửa đêm trời đất đầy mưa gió
Có kẻ tan rồi mộng bể dâu.
Nghe tiếng người yêu gọi tên Hàn Mặc Tử
chàng vội quay đi lẩn vào trong bóng tối
khi chuông khuya nức nở đổ liên hồi.
úp mặt vào tay chua xót ngậm ngùi.
Nàng buông tiếng hỏi vì sao chàng không nói
chàng bảo hết rồi còn chi nữa.
Mộng Cầm ơi.. Tôi đã quên nàng sao nàng
chẳng quên tôi tiếc chi nữa một mảnh đời cô quạnh.
Thôi hãy về đi kẻo sương khuya xuống lạnh
lạnh vầng trăng và lạnh thấm vai gầy.
Ôi một mùa trăng có đầy thơ với mộng
có ngàn lời thương có vạn tiếng giao thề.
Nhưng chuyện tình duyên nào có ai ngờ.
Ai có ngờ đâu một đêm trăng vỡ cầm tay
nàng chàng khẽ hỏi người yêu.
Mộng Cầm ơi kìa vầng trăng vỡ
anh sợ tình ta cũng vỡ thôi.
Tình ta tan theo mùa trăng tàn úa
thôi thế là thôi lỡ cố nhân rồi.
Duyên đôi ta tan vỡ lâu rồi anh ơi.
Vầng trăng vàng chơi vơi trăng ơi
trăng khuất bóng sau đồi trong tiếng hát u hoài
Trời thu còn mờ in bóng ai
nhưng dấu chân vẫn chưa mờ phai
Tình ban đầu vì đâu trái ngang
Bao ước mơ đến nay lìa tan.
Mộng Cầm ơi thôi đừng chờ đợi nữa
bởi người yêu của em nay thành phế nhân rồi
Mộng ban đầu chỉ bấy nhiêu thôi
Đôi dòng chữ với mấy lời nhắn nhủ.
Run run tôi viết tên nàng
ai mua trăng vàng tôi bán trăng cho... |
|
|