Nước lũ dâng cao gieo đau khổ nghẹn ngào
Nước lũ tuôn trào làm vườn hoang xơ xác
Nước lũ vô tình mang hình hài tan tóc
Em ơi biết em phương nào để hồn anh tê tái.
Cây cầu tre năm xưa hai bên đồng lúa trổ
Mà giờ nơi đây buồn hiu hắt ướt mi môi rào
Nhà chung sân đâu tàng trứng cá
Em ngồi cơn lũ cuốn đi rồi đau xót này anh sao nguôi.
Nhưng phượng đỏ ngoài kia chưa ngưng buồn thương nhớ
Và tiếng ve chưa nức nở vọng đưa về.
Bông bưởi chưa thơm quyện suối tóc thề
Mà nay sông nước trào dâng lòng ai không thấy bâng khuâng
Khi xóm thôn xưa thân yêu chìm trong gió mưa
Sóng bạt nhìn xa mây xám mù giăng làng quê xơ xác đìu hiu
Không bóng người yêu nghe nhớ thương nhiều xóm nhỏ
Quê xưa đã ngập tràn nước lũ trôi đến nơi đâu cây trứng cá chung rào
Trên chiếc xuồng con tạm lìa quê xa xứ
Em cứ ngoảnh nhìn tìm lại lối mòn xưa
Cây phượng sân đình mờ mịt dưới cơn mưa
Không biết sáng nay có nụ hoa nào chớm nở
Chiếc cầu tre thân quen trên rạch nhỏ
Từng đưa bước chân ai thăm đồng mùa lúa trổ sai bông
Nay chìm nơi đâu xóa đi từng dấu vết không biết tìm đâu anh tê tái tâm hồn.
Nước lũ về rồi nước lũ lại ra đi
Em sẽ trồng lại chung rào cây trứng cá
Em ra đi rồi em sẽ về xóm nhỏ
Anh đợi em cùng gieo hạt đón mùa sau. |
|
|