Em là gió gió thoảng buồn
Em là sương sương nhẹ vương
Đà Lạt mộng mơ anh nhìn em bỗng dại khờ.
Em là ngọn thác đơn côi giữa đồi thông
Anh là áng mây như bay phiêu bồng
Em đi em đi như gió thoảng
Em đi em đi như sương buồn.
Một chiều Đà Lạt giáo đường lặng yên
Bóng anh và em chơi vơi theo triền đồi
Một chiều Đà Lạt mây mù trên đỉnh Lang Biang
Bâng khuâng cành hoa gởi trao bao ước hẹn
Trời thấp thật gần vó ngựa buông
Giọt mưa chiều lưa thưa bên hồ Xuân Hương. |
|
|