Con đường ta đi, đêm tối, dẫn lối, về đâu
Khi niềm tin, mất hết, chỉ có, buồn đau
Nỗi buồn ấy vẫn cứ từng ngày từng giờ
Chảy trong ta ta hay biết đâu
Và nhiều lúc sống với bế tắc một mình
Tìm đâu ra tương lai cho chính ta
Thôi đành quên đi, tập quên đi,
tập sống với những nỗi khát khao
Với niềm đam mê, sâu thẳm trong tim ta,
ta cố gắng thắp sáng một niềm tin
Những kí ức, dẫu vẫn ức ùa về,
sâu thẳm trong thâm tâm, giọt lệ rơi mang theo những đắng cay
Cứ giữ lấy, từng kỉ niệm ngày nào
dù là trong cơn mơ ta bật khóc
Nếu có lúc, những vấp ngã đường đời,
cho niềm đau nhân lên, khi nhìn ra xung quanh không bóng ai
Hãy cố giữ, từng khoảnh khắc sau cùng,
để rồi mai sau ta vẫn mỉm cười, nhìn lại
Nhìn lại ngày đã xa, chặng đường mình bước qua,
cho tương lai mai sau ta sẽ không sai thêm khi ta đã chợt nhận ra
Mở lòng và thứ tha, buồn phiền rồi sẽ qua, cho ta thêm niềm tin |
|
|