Người bỗng đến bên em vào một hôm nắng xanh ngời
Và rồi tyay nắm tay như từng quen muôn kiếp trước
Người nói, nói với em bao lời êm ái trên đời
Và rồi như giấc mơ, em ngủ quên.
Yêu, cho em yêu một lần thôi, cho em khóc một lần thôi, để em biết những buồn vui.
Mơ, cho em mơ một lần thôi, cho em đau một lần nhớ, nước mắt ấy dẫu vẫn rơi hoài
Người đánh cắp tim em như người đã trót đôi lần
Rồi người đem bán cho anh nhà thơ ở cuối xóm
Chuyện cũ viết trong thơ nay người đem hát cho đời
Mà đời nào có hay em ngủ quên
Mà đời nào có thương cho phận em
Em, em chưa bao giờ được yêu
Em chưa bao giờ được khóc
Dù chỉ khóc một lần thôi
Em, em xinh như cành hoa tươi
Sao yêu thương còn xa mãi
Héo cánh úa hoa em rã rời. |
|
|