Đường khuya cô đơn tôi bước bóng tối soi từng dấu chân mệt nhoài giữa đêm tối, giữa cõi đời lạnh lùng, lòng chợt nghe xót xa khi nhớ tên người
Người tôi đã yêu đầu tiên người tôi vẫn luôn chờ mong để một lần nói ra một lời tha thứ...
Chuyện buồn đời ai cũng có...lắm lúc tôi thường bắt tôi gượng cười. Thôi thì trách quá khứ mà làm gì, ở đời đâu mấy ai được sống như mơ
Giọt nước mắt hôm nay, giọt nước mắt ngày xưa giá như cùng một nỗi đau cho lòng bớt đau
(những người gian dối rồi sẽ gặp người dối gian)
Có những người gặp rồi ta sẽ quên...cũng có những người trọn cuộc đời không thể quên
Em sẽ là ai tôi sẽ là ai trong cuộc đời mỗi chúng ta
Thà không biết chớ đừng nên hối tiếc...những gì ta đã làm...những gì ta đã cho...những gì ta đã mất
Người gian dối sẽ gặp người gian dối... chớ đừng nên trách người...hay tự mình trách thân tháng ngày ta đã sống nào có quay trở về.
|
|
|