Ngoảnh mặt về phía cuối con đường ta đã qua
Hoa rơi cho nỗi buồn tả tơi
Ngày nào đôi chúng ta vẫn mộng mơ rất nhiều
Mà nay mỗi đứa đã ôm riêng mình những điều.
Trong đôi mắt ấy cố giữ muôn vạn niềm đau
Trong con tim nay đã khô cạn
Con sông bên kia là nước mắt phải không?
Để bao cơn mơ là quá khứ.
Lạc về đâu bao giấc mơ
Cho đời những tối tăm khói sương mờ
Vầng trăng kia buồn vô tận
Giấu đi rồi nụ cười hôm qua.
Tình mong manh dù kiếp sau
Mong gặp nhau nối duyên vẫn ban đầu
Dù nơi đây người bước đi
Chốn nhân gian đời là sầu bi. |
|
|