Dù biết nước mắt sẽ chẳng thể nào
Xoá đi được anh, người em từng yêu ngày xưa người hỡi
Và những nỗi nhớ chẳng có phép màu
Để em và anh trở lại ngày xưa như lúc ban đầu.
Nụ cười đã tắt, chẳng còn nở trên khoé môi
Ngày anh rời xa, lòng em vỡ tan ngỡ như đã gục ngã
Và em đã cố gạt lệ bước đi
Nhưng lòng em tại sao? Tại sao?
Chẳng thể nào quên đi được anh.
[ĐK:]
Trả lại nước mắt cho anh và bao nụ hôn ta trao
Trả lại nụ cười và lời yêu ngày xưa đôi ta có nhau
Sao em vẫn còn tiếc nhớ, vẫn chờ bóng anh
Vẫn ước mong anh sẽ trở về lại bên em.
Người đã mãi mãi mang theo con tim của em nơi đâu?
Anh đã quên rồi mà sao em vẫn chờ đợi trong mòn mỏi
Bao đêm em nhờ nước mắt
Phải gạt nỗi đau để cố quên anh trong niềm đau. |
|
|